Nếu hết thảy những người làm ăn học được bài ấy thì con số người chết vì bệnh huyết áp đang quá tăng, chỉ hôm trước hôm sau sẽ giảm liền. Hỏi người thân hay ông hàng xóm, một ông chủ sự, bạn sẽ thấy lời đó đúng. Tôi tự nghĩ: "Có lẽ mồ của ta đây".
Nguyên một hôm bà đưng đốt xi trên ngọn đèn cầy thì áo bỗng bắt lửa. Tôi đã dùng cơm với Jack Dempsey [18] và chàng kể cho tôi nghe cuộc bại trận khi bị võ sĩ Tunney đoạt chức vô địch thế giới. Tôi nghĩ đến tất cả những nỗi khốn khổ đã chịu đựng và không chút hy vọng gì về tương lai hết.
Cha ở đâu thì con ở đó". Vì mải giúp những người khác khổ sở hơn mình nhiều, nên tôi quên hẳn tôi đi. Tôi có một người bạn thân vừa đây bị một cơn đau tim kịch liệt.
Chính sự không có lấy một mục đích nhất định, sự chạy loanh quanh hoài, như điên khùng nó sinh ra bệnh thần kinh suy nhược và biến đổi đời sống của ta thành một cảnh địa ngục. Nhưng rồi sao nữa?" Rồi thì chắc chắn là mình phải đi kiếm việc làm. Duyên do? Là tại ông ưu phiền.
Nghĩ vậy, tôi thấy dễ chịu hơn. Nhưng bây giờ tôi còm dám chắc trả lời được những câu hỏi đó không? Không. 000 Mỹ kim của các bạn giao cho để đầu cơ chứng khoán.
Nửa đêm về nhà, tôi mệt mỏi đến nỗi vừa lăn xuống giường được vài giây đã thiếp đi rồi. Ba năm sau, bà ta phải bán lại những lô đất với số tiền bằng một phần mười giá mua. "Sau cùng tôi tìm đến một bác sĩ quen biết cũ.
Bạn và tôi, chúng ta cũng phải dùng cách ấy nữa, nếu chúng ta muốn giải quyết những việc rắc rối nó giày vò ta ngày đêm, đổi cuộc đời của ta thành cảnh địa ngục. Tôi muốn bạn giúp đỡ người theo cách ấy. Người ta hỏi ông có lo về nhiệm vụ ghê gớm của ông không, ông đáp: "Tôi quá bận, không có thời gian để lo chi hết".
Tôi viết nhiều chương trong cuốn này ở bên bờ "Hồ Bán Nguyệt" tại miền núi đá xứ Canada, nơi mà tôi làm quen với vợ chồng bà Herbert H. Ở chỗ kiếm được ít huê hồng quá, không xứng với công vất vả đi chào khách. Trong đoạn đầu Cựu Ước kinh, thì Thượng Đế cho loài người làm chủ cả vạn vật.
Họ cho rằng không được mài đũng quần ghế một Đại học đường là một điều bất lợi. Nhưng khi vết thương đã lành tôi không còn nghĩ chút xíu gì tới bàn tay cụt một ngón của tôi hết. Nếu có một phụ nữ nào đã đính hôn với Mạo hiểm thì chính bà vậy.
Tôi thấy một cách rất khoa học rằng: "Tinh thần là nguồn gốc của mọi sự và mỗi thực hiện chỉ là một hiện tượng của tinh thần". Tôi bèn bắt đầu "tốp lo" mỗi khi gặp điều gì ưu phiển bất mãn. Bảy chục năm sau, ông viết thư cho bạn: "Rồi tôi về nhà, vừa đi, vừa thổi, thích chí lắm.