Y có thể chết trôi trước khi tới cảng Said; y có thể bỏ mạng một cách không vẻ vang chút nào trên bờ Hồng hải; ý muốn của y có thể không bao giờ thực hiện được. Bạn thừa nhận rằng tôi đã chọn ví dụ đó không phải vì nó có lợi đặc biệt cho thuyết của tôi chứ? Trái lại, chắc chắn là giá trị 8 giờ ở sở còn tăng lên là khác.
Mỗi tuần học ba buổi tối rồi thỉnh thoảng đi nghe nhạc thì trong một năm, bạn sẽ biết ít nhiều về âm nhạc. Người ta phải thăm bạn bè. Trong việc quyết định hoặc thay đổi nguyên tắc và trong lúc hành động, sách giúp ta được nhiều việc.
Nhờ tập trung tư tưởng đều đều (muốn vậy chỉ cần kiên nhẫn, ngoài ra chẳng có bí quyết nào khác) bạn có thể sai khiến óc bạn như nhà độc tài, bất kỳ lúc nào, bất kỳ ở đâu. Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả. Vậy mà người ta cứ bảo thời giờ là tiền bạc chứ.
Còn lý trí, nó chỉ giữ trong đời ta một chỗ nhỏ nhoi. Nếu tập đó gây cho bạn ý thích đó thì tôi khuyên bạn mới bắt đầu hãy làm quen với thể loại tự sự đã. Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau.
Nó là nguyên nhân của trạng thái không yên ổn trong tâm tư, nó như một bóng ma, luôn luôn phá quấy những cuộc vui của ta. Nếu tuổi xuân của bạn còn dồi dào, năng lực còn thừa thãi mà lại hăng hái muốn gắng sức, thì tôi không do dự gì mà khuyên bạn: "Cứ làm đi, hết ngày này qua ngày khác đừng nghỉ ngày nào". Lúc đó bạn có thể đọc báo được.
Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt. Bạn bảo tôi tính toán kỹ quá. Tập trung tư tưởng chỉ là bước đầu thôi (phải bỏ ra ít nhất nửa giờ vào việc đó).
Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được. Tôi biết có những người cứ đọc, đọc như người ta uống rượu. Xét kỹ, ta thấy tiền bạc là vật chất tầm thường nhất.
Thiên-tài cũng không được hưởng thêm, dù chỉ là một giờ mỗi ngày. Muốn được công bình, tôi phải nhận rằng ông ta phí rất ít thời gian trước khi đi làm lúc 9 giờ 10 phút. Tôi sợ những lời khuyên của tôi có giọng dạy đời và đường đột quá.
Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả. Nó là hình hình thức của nguyện vọng chung của nhân loại: Nguyện vọng tìm hiểu thêm. Một nguy hiểm nữa, là mỗi ngày mỗi làm vội lên, chưa hết công việc này đã bị công việc khác ám ảnh.
Thế này thì khó chịu thật. Thật là một chế độ dân-chủ lý-tưởng. Bạn thử theo đi, bạn sẽ thấy phương pháp ấy chữa được phân nửa những bệnh trong đời, nhất là bệnh ưu tư - cái bệnh khốn khổ, có thể tránh được và có thể làm cho ta mắc cỡ.