Tôi biết, sự muốn mới này mới hơi sự muốn mới trước đó, trong tôi. Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi. Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.
Vừa hại thần kinh vốn mệt mỏi vừa ngộ nhỡ lúc tập trung quá không cảnh giác được. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Chỉ khổ chị sức yếu, suốt ngày ốm đau mà phải học tập liên miên. Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.
Bạn còn phải sống dài dài. Thà tát mình còn hơn. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.
Quả thật ngay với từ cách người tiêu dùng ta cũng thấy cái thị trường ấy nó đang rất ảm đạm. Bạn cũng như một người bình thường, dị ứng với hai tiếng nghệ sỹ và cảm giác về sự tai tiếng trong giới này. Nhưng chờ đến bao giờ.
Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp. Cũng may chị có nhiều bạn, tôi cũng gặp vài người, bạn tốt.
Cháu đã đi đến một xã hội mà cháu sẽ đợi và sẽ rủ con người đến. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Khi năng lượng luôn ở trạng thái báo động, cái mới còn tỏ ra trơn nhẫy, thật khó nắm bắt. Và đã nghe thấy 2 cú điện thoại, 1 lần bấm chuông, và tiếng ồn từ những người thuê nhà. Nhưng tôi vẫn tin chúng ta có một lượng cái thiện cần thiết.
Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai. Khỏe theo nghĩa dẻo dai. Lạ là con chó không sủa một tiếng nào.
Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Tai họa có thể ập xuống bất cứ lúc nào.