Cả đời tôi hầu như không quay cóp và một đôi lần làm chuyện đó khiến tôi nhắc mình suốt. Hạnh phúc với mỗi lần lấy can đảm mượn đồ dùng học tập của nàng. Phố phường quanh nhà lại bình thường.
Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo. Họ đã phấn đấu và họ muốn được yên ổn với thành quả. Để đỡ tình cờ lặp lại.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.
Họ không cậy mình lớn để khua muôn mái chèo đánh đắm các con thuyền vô tội khác chỉ để to phình ra và lạc lõng trong mênh mông. Viết thế đủ chưa nhỉ. Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.
Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Tôi tự hỏi sự im lặng này sẽ đi đến đâu. Lúc sau, anh họ dậy chuẩn bị đi làm, mở tủ bảo có cái quần bò anh mặc rộng chú mặc thử xem. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng….
Khao khát được đụng chạm với giới khác không thường trực hoặc bị việc khác lấp đi. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Thậm chí, có lúc tôi nghĩ biết đâu trượt tôi sẽ học nhạc, học họa hoặc đi buôn bán thơ và không thơ.
Mưa bắt đầu rơi rầm rầm, gió gào rú. Đồng chí ấy sẽ cười: À, ra vậy. Bác gái ý tứ không trò chuyện với bạn trước mặt bác trai.
Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa. Có thể cháu học đêm qua. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ.
Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình. Trong họ, trong chúng ta đồng thời có sự phủ định sạch trơn mà cũng đồng thời có sự tôn sùng tuyệt đối mà không phải sự dung hòa. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy