Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại.
Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. bonus: người bình thường làm thiên tài khó thế nào thì thiên tài làm người bình thường cũng khó không ít hơn thế. Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào.
Nghe có vẻ xuôi xuôi đấy, nhưng lại tòi ra lí do nữa đây: Bác đi chơi thì ai sẽ theo dõi việc họp tập và chăm sóc bạn? Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng. Tác phong công nghiệp + Khả năng chia sẻ + Hiệu quả.
Ai theo thì sống, ai chống thì chết. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè. Ngồi cho thời gian trôi qua không vương vào ký ức.
Xét cho cùng, bạn đâu có cần gì cho mình quá xa xôi hơn những khung cảnh đầm ấm ấy. Nhưng nàng vẫn lắng nghe. Còn đờ mẹ vốn dĩ nghĩa của nó đã đa số chẳng sạch sẽ gì.
Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó. Nhưng thế tại sao ta không sướng? Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác.
Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ. Tiếp theo thì còn tùy.
Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Cũng vì sợ điều đó mà tôi muốn bình dân là một cái mặt bằng được nâng cấp hơn. Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận.
Vậy ra là tại những lần như thế này. Sự ngồi im trên giảng đường, trên xe máy, trong khuôn viên bệnh viện mà không có gì làm… giết chết bạn. Này, lấy cho chú bao thuốc.
Nhưng em thèm được khỏe lại. Tính ra nếu mua vé tháng hoặc vé năm thì trung bình 30. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.