Nhà văn ngoan ngoãn nghe lời. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc.
Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ. Có vẻ như sau khi xem phim về người ngoài hành tinh và cá mập trắng.
Để râu toàn bọn chả ra gì. Tôi lên gác và nẩy ra cái ý định xé. Đôi mắt luôn nhìn thẳng nhưng chẳng nhìn vào ai cả.
Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Tôi mà tục thì còn bằng chín lần thế. Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh.
Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục. Vì hình như anh làm gì có trên đời. Tôi là nghệ sỹ Amatơ thì cũng bị liệt vào dạng thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo mà thôi.
Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi.
Tớ không biết và tớ cũng biết. Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Dần dà thì bạn cũng dung hoà được một phần. Thôi thì dùng vào chỗ khác. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Tôi cần làm việc, làm việc chính là sự nghỉ ngơi của tôi. Trước thì cảm giác người nặng trịch, không tài nào động cựa. Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi.
Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Chính em đã từng bảo như vậy còn gì. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp.