Những điều đó cần cho chúng tôi mỗi tuần để lựa kỹ những giờ phát thanh tiện hơn hết. Nó tự đắc được cái danh là "kẻ thù" số một của quần chúng". Và bây giờ anh ta là người bán hàng quan trọng nhất trong công ty Bạch Xa ở Nữu ước.
Rồi hãng dùng phương pháp này để thâu những số tiền đó. Có lắm lần bà đạp cửa vô thư viện của ông để chửi ông nữa. - A, thầy tưởng! Thầy tưởng! Luật pháp không cần biết thầy tưởng ra sao hết.
"Đừng gây với ai hết". Ông có muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra. Chúng tôi xin ông giúp chúng tôi để tránh những bất tiện đáng tiếc do tình thế đó mà ra.
Cô nói: "Trời phú cho ông cái giác quan về tiết điệu; ông thiệt là người trời sinh ra để mà khiêu vũ". Nên nghe lời khuyên tài tình sau này của một người đàn bà: "Muốn được người chú ý tới, trước hết phải biết chú ý tới người". Rồi tôi gạch một gạch dọc chia tờ giấy ra làm hai, một bên đề "Lợi" một bên đề "Hại".
Một lần tôi chạy lại bảo một người lính rằng có đám cháy, nhưng người đó uể oải trả lời rằng đám cháy không phải ở trong khu của y. Ông ráng sức gây thiện cảm với cháu". Sau này người đó có hiểu rằng câu trả lời "không" đó là vô lý, cũng mặc! Người đó không thể đổi ý được, vì lòng tự ái của họ.
Hai ngày sau, ông chủ nhiệm tờ Boston Herald viết thư trả lời ông B. Ông Smith, mời ông ngồi xuống. Nên để cho y tự định đoạt lấy.
- Tôi cũng không hiểu tại sao nữa. Mỗi tuần lại thăm ông chủ khách sạn một lần; mỗi khi ông này dự cuộc công ích nào thì ông Duvernoy cũng có mặt tại đó, tới đỗi ông còn mướn phòng ở ngay trong khách sạn đó để "thuyết" ông kia. Ai kia chứ đại tá House thì không khi nào ngu dại vậy.
2- Nhân viên đó còn nói rằng hãng hoàn toàn có lý, không cãi gì được nữa và như vậy nghĩa là khách hàng hoàn toàn lầm lộn, không còn chối gì được nữa. Nhưng lâu dần quen nghề, lòng hoan hỉ tiêu tan. Tôi tưởng tượng nhà buôn đó tự nhủ: "Nếu ông ta đương gặp sự khó khăn, thì có thể nhờ cậy mình được.
Vậy mà có một cặp rất sung sướng: là vợ chồng kép hát Warner Baxter. Một văn sĩ đã nói: "Nhiều người mời lương y tới chỉ để kể lể tâm sự thôi". Tức thì ông Lawes thấy ham thích, muốn làm một việc mà chỉ một người đại tài mới làm nổi.
Nhưng nghĩ tới điều đó làm quái gì? Ông Mahomey bèn cho thợ khởi công. Dillinger thỏa mãn nó bằng cách giết người, ăn cướp các ngân hàng.