Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Thật ra, trong nó luôn có một sự cạnh tranh ngầm với tôi. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.
Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra.
Nhưng mọi người thì khác. Nếu mai này có dịp làm phim, tôi nghĩ, đó là một cảnh quay không tồi. Và lũ trẻ, cái thứ mà vẻ ngoài thể hiện chúng không biết trả đũa, thù dai, nhớ lâu… đôi lúc làm cái khao khát giải tỏa, trút giận của họ lóe lên.
Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Còn quá nhiều cái bị hiểu sai về bản chất. Cả những ý nghĩ này cũng quá cũ.
Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Nhưng thực tế đã biến tôi thành một con chim nao núng trước cành cây cong. Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ.
Những mâu thuẫn nội tại này đánh nhau rất mệt, đôi lúc phải phó mặc cho tiềm thức giải quyết. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Và hiện sinh là một thứ mà những kẻ cầm quyền rất khoái.
Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Chả phải thở than gì. Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.
Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng. Ăn, ngủ, xem tivi, đọc, thi thoảng vào mạng, viết, gõ, đá bóng càng ngày càng ít. Ta chỉ muốn trước tiên là qua cơn mệt này.
Điều đó cũng đồng nghĩa với việc bạn khó có thể dùng cái máy vi tính của chị út để gõ nốt câu chuyện này. Để có được một dòng suy nghĩ dù chỉ rất đơn giản, rất dễ dàng của tôi. Tốt hơn là nên nhập vai.
Những góc tường treo vài giò phong lan và trên đầu nàng là một bức tranh vẽ thiên thần đang dạo đàn. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo.