Tôi thích ông ở khía cạnh một vị khách mời và quý trọng ông ở cương vị một con người thành đạt. Lời chia buồn quá thống thiết càng làm cho gia quyến đau đớn hơn mà thôi. Và Frank đã làm như vậy thật.
Hãy biến chúng thành của bạn! Hãy nói từ trái tim bạn một cách trung thực nhất. Nó tìm hiểu tất cả những việc xung quanh anh… Dù không phải là kẻ xấu nhưng sự giả tạo sẽ biến bạn trở thành một người không thành thật trong mắt người khác.
Bạn cứ tự nhiên như không và thoải mái nói lên những suy tư của bạn. - Tôi thấy rằng lẽ ra tôi đã có thể làm việc này tốt hơn. Thậm chí khi được gọi là một Cái đầu biết nói, tôi vẫn nghĩ rằng tôi đã thành công trước hết là nhờ biết lắng nghe.
Williams Kunstler lại là một luật sư có giọng điệu hùng hồn mạnh mẽ, quyết liệt và khẳng khái. Lúc đó tôi nghĩ rằng từ nay chắc sẽ không ai dám mời tôi nói nữa. Trong ngành công nghiệp địa ốc, người ta thường nói ba từ quan trọng nhất là: Vị trí, vị trí và vị trí.
Bob Hope cũng khiến tôi thất vọng với lý do tương tự. Việc phát biểu ở lễ tang của Bob đối với tôi không chút dễ dàng. Anh luôn quan tâm đến thời sự, luôn đi đầu trong những phong trào từ thiện.
Thậm chí vạch 16 mét 50 chúng tôi cũng không thấy. Và cả Luciano Pavarotti, vừa lọt lòng mẹ đã có chất giọng tuyệt vời (nghe đồn tiếng khóc của anh ấy cũng khác người nữa!), thế nhưng cho tới giờ phút này anh vẫn còn luyện hát. Bạn có thể tưởng tượng các thính giả của tôi đã cười nghiêng ngửa thế nào.
Câu chuyện cười đến một cách tự nhiên và bất ngờ mới đem lại nhiều hứng thú. Burn là người thích đùa còn Benny thì bao giờ cũng sập bẫy của Burn. Tóm lại, sự chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đi phỏng vấn chẳng bao giờ thừa cả.
Những nhà lãnh đạo, những nhân vật quyền lực trên thương trường hay trong lĩnh vực giải trí… thường có một điểm chung là không thích nghiêm trọng hóa vấn đề, dù nó có rắc rối hay không. Có những nền tảng không bao giờ thay đổi! Ngồi nói chuyện trực tiếp với ai đó hay chat trên mạng đều là những hình thức giao tiếp giữa con người với nhau. Tất nhiên mọi khán giả đều nhìn thấy cảnh tượng khôi hài đó.
Hỏi về các vấn đề mà họ hoàn toàn có thể trả lời được. Và thay vì chỉ thông báo cho mọi người biết điều này, chúng tôi lại bày ra một kế hoạch phá phách và nói với họ rằng gia đình Moppo đã ra đi còn Moppo thì… đã chết. Tôi còn nhớ khi lần đầu thực hiện một buổi trò chuyện trên truyền hình, tôi đã run và hồi hộp như thế nào…
Tôi mơ màng ngó cái đồng hồ, đến rồi, 9 giờ 30. Tôi nghĩ rằng không có người thành công nào mà không thể bày tỏ được chính mình. Anh hãy thế chỗ anh ấy!.