Điều khác biệt là - đa số những người bất hạnh thường bi quan và thường dùng gấp đôi quỹ thời gian để tự dằn vặt, nuối tiếc về những biến cố, buồn phiền sai lầm hoặc thất vọng đã qua trong cuộc sống. Bạn muốn ủi đồ bởi bạn coi trọng việc ăn mặc chỉnh tề, hoặc bạn muốn thể hiện tình yêu thương trong gia đình khi ủi đồ cho những người thân. Và những lo lắng đó cứ quanh quẩn trong đầu gây ra tình trạng căng thẳng khiến những người như Megan phải dùng đến biện pháp trấn an giấc ngủ như - thuốc ngủ, thuốc an thần…
Con người có nhiều cách để đối phó với những hoàn cảnh khó khăn về tinh thần. Khi nhìn nhận về cuộc sống, có đến 8/10 người không hạnh phúc cho rằng họ sẽ gặp toàn chuyện xấu, trong khi ở những tình huống tương tự 8/10 người hạnh phúc thường sẽ hướng đến mọi mặt tích cực của vấn đề. Cô nói: "Những quyển sách giúp tôi hiểu hơn về cuộc sống, biết rõ thêm về lịch sử, và quan trọng hơn cả sách như một người thầy, người bạn trung thành".
Lấy trường hợp của Lonnie làm ví dụ. Gary trả lời: "Tôi chưa bao giờ mơ ước đạt những vị trí cao trong quân đội. Những người hạnh phúc luôn suy nghĩ tích cực, lạc quan, tìm kiếm điều mới và làm những việc giúp họ cảm thấy vui vẻ, còn những người không cảm thấy hạnh phúc thì lại tiếp tục cố thủ trong suy nghĩ, định kiến hay làm những chuyện khiến họ ngày càng thất bại và cảm thấy phiền muộn hơn.
Rõ ràng là em đã nhận được ít quà hơn các bạn và hình như em không cảm nhận được những món quà mình ưa thích. Thấy thế một người hàng xóm tốt bụng đã tập hợp một số người giúp cụ sửa sang lại ngôi nhà. Stacy vừa chuyển đến đây không lâu, nhưng cô nhanh chóng nhận ra các tài xế ở đây rất lịch thiệp.
Và đây là câu chuyện mà ông nhớ nhất: bữa nọ khi Neil đang đi lang thang trong thị trấn trong bộ quần áo đã sờn và cũ rách mà ông đã mua từ một tiệm bán đồ cũ, Ngài thị trưởng trông thấy ông và hỏi ông đi đâu. Xin đừng dựa vào cửa, sẽ nguy hiểm đấy". Mọi chuyện đều có thể xảy ra và không có gì là tuyệt đối cả
Ông vẫn luôn tuyên bố rằng mình đã quá giỏi nên không cần phải lắng nghe và học hỏi thêm điều gì nữa. Thà muộn còn hơn không bao giờ. Cô ấy có phải là một sinh viên giỏi hay không? Và bạn đang so sánh cô ta với ai: Với các bạn cùng lớp hay với Einstein? Phải chăng anh ấy là một cầu thủ tài năng? À, bạn đang so sánh anh ta với Maradona hay với Pele? Hôm qua có phải là một ngày đáng nhớ không? Phải chăng bạn đang so sánh nó với ngày lễ tốt nghiệp, ngày tổ chức lễ cưới hay với một ngày nào đó trong tuần? chúng ta nên xem xét sự việc bằng con mắt thực tế.
Trước đây ông chưa bao giờ có cơ hội để bắt đầu lại, để quyết định xem mình muốn làm gì và làm điều đó ở đâu. Đó có thể là một ước mơ ngay từ thuở thiếu thời, là những kỷ niệm đẹp đã qua hay chỉ là một hình ảnh trong tiềm thức. Sao lại phải mất công làm điều này điều nọ nếu chúng không dẫn đến một điều gì đó mà bạn quan tâm?
Vợ Arthur hỏi rằng liệu anh có cần thiết phải làm việc nhiều đến thế không? Rằng họ có cần thêm nhiều tiền nữa không? Rằng anh có cần thăng tiến hơn không? … Những câu hỏi đó đã khiến Arthur nhìn lại toàn bộ cuộc đời mình một cách nghiêm túc - một điều anh chưa bao giờ làm khi còn miệt mài với công việc - và anh chợt nhận ra rằng những thành quả đạt được dường như là quá nhiều so với những gì anh thực sự cần đến, và điều quý giá nhất chính là cơ hội được gắn bó lại với gia đình. Mỗi ngày trong đời, bạn cần phải thấy mình đang tiến bộ. Ngày nay, chúng ta không còn sống trong thời đại mà mọi người đều quen biết hết hàng xóm của mình và xem họ như bạn bè.
Hoá ra anh đã về trễ mấy tiếng mà quên gọi điện báo. Dân địa phương ở miền Tây Nam Florida ai cũng biết câu chuyện về ”cây cầu chẳng đi đến đâu". Trong mỗi tập thể, nơi bạn sống hay làm việc đều có rất nhiều cơ hội để bạn thể hiện thiện chí của mình.
Nhưng anh vô tình đã tự cô lập mình với mọi thứ… nằm ngoài tầm đi bộ của mình. Ông tham gia một nhóm những người yêu thích làm đồ mộc, nơi ông có thể thu thập ý kiến trao đổi và trên hết là gặp gỡ những người có cùng sở thích. "Cám ơn quý vị đã cùng tôi trên chặng đường này.