Nhưng những áp lực dai dẳng khiến bạn đâm bệnh. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Ai mà chả thích ngủ sướng mắt thì thôi. Ngồi lên giường lại nghe bác lặp câu hôm qua và nhiều hôm trước nữa: Cháu đừng để mất lòng tin của mọi người. Đó là ham muốn của kẻ thất học khi kiến thức giáo khoa của hắn chả có gì.
Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác. Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Tôi, mọi người gọi nó dậy những hôm đi ăn giỗ, nó nằm ườn, càng gọi nó càng nằm, càng mắng nó càng nằm.
Bản chất là cái luôn song hành cùng thời gian cũ kỹ. Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay.
Để sống cho xong đời. Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay. Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình.
Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Bác không bán hàng nữa, cho thuê cửa hàng. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.
Tắm vù cái rồi đèo thằng em vào bác. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục. Đồ gian dối, mày chứng minh tấm lòng cao thượng hệt như một bà trưởng giả! Sự tan rã đạo đức bắt đầu từ những tấn bi kịch thế này, lừa ông sao được?
Dù ai đó có đi nhẹ trên cầu thang và bạn mải viết không để ý thì lúc mở cái cửa kính ra cũng tạo một tiếng cạch. Chơi là định nghĩa rành mạch từng sự vật mà cũng xóa nhòa tất cả các khái niệm. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế.
Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Có thể còn biết tình nguyện ủng hộ người nghèo. Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.