Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. - Còn tôi không tin vào sự thành thật của ông.
Càng kéo nó càng lùi lại. Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không. Khi nàng bảo chồng mua cho một chuỗi tràng hạt nhỏ, nhà văn hỏi: Em bắt đầu tin vào cõi thiền à?.
Đó là những ý nghĩ từng diễn ra và không chắc sẽ thôi diễn ra. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Rồi chợt nhớ ra, bác tiếp: Đúng rồi.
Thế là xao nhãng, thế là bia bọt, đề đóm và hơn thế… Quần chúng dần mất lòng tin. Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu.
Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ. Có thể hắn câu được những con cá to để thả. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.
Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Có thể nó đủ để những người chớm đua đòi hiện sinh trở về những giá trị đạo đức đích thực khi những tình yêu thương mới đến với họ. Nói chung là vẫn có thể tung cánh.
Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Cười vui cho dễ sống. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.
Và một số lí do khác… Chấp nhận để tỏa sáng át đi vùng u tối đó. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.
Ta có thể viết ngược lại, nghĩa là cứu sống con người ta. Chỉ nghe một âm thanh đánh thức mình trong giấc chập chờn. Xuống nữa đến cái cổ họng độ này đôi lúc đau rần rật.
Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Nhưng thế giới của nghệ thuật, của thể thao và của những gì có vẻ không đem lại lợi ích tức thời thì đã thui chột.