Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Ngày hôm qua cháu không học gì cả. Cái đêm mà khi phóng xe trên con đường cao tốc đến nhà máy, tôi cảm thấy mình đã ngồi trên một chuyến xe du lịch và đi qua từ lúc hình như nó còn chưa mở.
Chưa có gì để không thích. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ. Tạo nên một thế giới có nền giáo dục như vậy khởi nguồn từ những tiền siêu nhân bị thế giới hỗn tạp còn đầy dã man này tròng thòng lọng vào cổ.
Như những lúc tôi không cần em. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Bạn cũng đã khá quen với sự ngộ độc âm thanh.
Thôi thì dùng vào chỗ khác. Rồi lại êm êm lan ra. Thi thoảng viết nhưng không tiện.
Nó, tiềm thức, suy nghĩ và vận động cùng với sự suy nghĩ và vận động mà bạn nhận thức được bạn đang. Khi họ biết những ngày này bạn không còn tư cách sinh viên. Chứ trước đây thì um nhà rồi.
Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Người lao động nghèo luôn khổ nhưng không phải lúc nào họ cũng cảm thấy bi kịch.
Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người. Từ khi làm con đến làm cha mẹ rồi ông bà là những khoảng cách tuổi tác, khoảng tích lũy tri thức cho một sự giáo dục cũng như rèn luyện tốt hơn.
Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ. có một đứa bị nằm trần truồng trên sàn lạnh cho đến sáng mà chẳng đứa nào đoái hoài vì nó trơ trọi không kẻ thân thích suy ra không có tiền và thế là chỉ đến lúc nó sắp chết thì sợ hậu họa bọn mày mới chịu xúm lại Bởi vậy, nhà văn sống được là nhờ mật độ viết dày đặc và tập trung được số tiền nhuận bút ít ỏi từ nhiều báo.
Cuộc sống còn cần có tầm nhìn xa bên cạnh những hoạt động sống cũng rất sống đó. Tôi khóc vì tôi không đủ năng lực để vừa hỏi vừa tìm câu trả lời trong những quãng đời vừa qua. Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển.