Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Nhưng mọi người thì khác. Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu.
Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Anh đang hạnh phúc.
Chuyện bị nhục của kẻ không có quyền, tiền, danh mi nói phải. Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến.
Những mối quan hệ thì vô số, chẳng thua ông to bà lớn nào. Chúng ta đang vừa là nước nghèo lại vừa sống theo lối sống ơ hờ mà xã hội tư bản thừa nhận. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút.
Tôi chả thấy thú vị gì cả. Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Như những lúc tôi không cần em.
Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này. Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Ông lão giật thót mình: Ấm!
Chẳng cần gì nữa cả. Trong lúc thần kinh chập choạng, làm đến thế này cũng chưa biết làm thế nào hơn được, tội gì không cho mình chút nhàn tản lấy lại sức. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.
Giữa đất nước này, ai cũng cần tôi nhưng tôi luôn luôn có nỗi sẵn sàng bị bắt của một thằng phản động. Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Mất cái giấc mơ đấy.
Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Không còn đơn thuần là trò chơi đơn giản hay niềm tò mò thô kệch. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.
Trong xã hội này, khi nhiều mộng ước đã tắt, những người nhạy cảm khó sống. Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa. Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng.