- Cháu à, trong một năm qua, đã trả tiền hàng tháng cho bản thân cháu chưa? Giống như chúng tôi, đoàn người của ông cũng đang ở bên ngoài thành. Tôi rơi vào một tình cảnh thật thảm hại.
Tôi đã phải làm lụng vất vả, tính toán cẩn thận và tích lũy trong một thời gian dài mới có được số vàng đó. Và đáng tiếc là tôi đã để vuột mất nó. Còn nếu anh Araman thất bại, thì số tiền anh ấy nợ cũng không vượt quá khả năng chi trả của anh ta.
Họ lặp đi lặp lại công việc từ ngày này sang ngày khác, từ năm này qua năm khác. - Tại sao chỉ có một ít người kiếm được nhiều vàng và trở nên giàu có như thế? Vì thiếu kinh nghiệm buôn bán mà tôi đã tiêu tán hết số vàng đó rồi.
Khi con lạc đà chở ông tiến thẳng vào sân nhà của ông Nana-naid, ông rất ngạc nhiên khi nhìn thấy ông Arad Gula đang đợi ở đấy. Trong cái túi này, tôi có để sẵn áo quần cho cậu cải trang. - Làm việc nhiều để được cái gì, hả Megiddo? – Zabado chen vào.
- Thu nhập chính là vấn đề quyết định! – Bansir ra chiều tâm đắc. Ta đã già rồi, mà người già thường không hẹp hòi gì trong việc truyền lại những hiểu biết của mình cho người khác, nhất là đối với những chàng thanh niên đã đến tuổi khôn ngoan, chín chắn như cháu. - Cậu đã làm gì mà không còn một hào, một cắc để trả cho tôi chứ?
Tôi trăn trở rất nhiều vì những lời nói mạnh mẽ của bà Sira và nhận thấy rõ ràng chính tôi đã bị “kẻ thù” do mình tạo nên đuổi khỏi quê hương xứ sở. Bansir đưa tay chỉ vào dòng người mang nước, mình để trần, mồ hôi nhễ nhại đang lê bước một cách nặng nhọc từ dòng sông phía xa kia lên con đường chật hẹp. - Thời gian trôi qua rất nhanh và chúng tôi cũng không còn trẻ nữa, nhưng chúng tôi chưa tạo dựng được gì cho cuộc sống của mình cả.
- Cháu nói đúng một nửa sự thật mà thôi. Mọi người có thấy như thế không? Hãy mang cho cậu ta một bát nước.
– Công việc đã giúp ông cháu gặp gỡ với nhiều bạn bè. Bà Sira cho người đầy tớ gái đi nghỉ và bảo nhỏ với tôi rằng: Để làm khiên, mỗi năm ông Aggar đều phải mua đồng từ những người phương xa mang đến bán.
Nếu tôi chỉ tìm được khách hàng ở hai nơi thì tôi phải cố gắng sao cho nơi thứ ba cũng được như thế, chứ không thể tự nhủ rẳng để đến sang năm mình sẽ bù vào. Có việc làm và thu nhập ổn định, thật thà và tự trọng, tôi bảo đảm rằng họ có khả năng trả được cả vốn lẫn lãi cho người cho vay. Do vậy, ông bắt đầu đi ra phía ngoài thành để mời những tên cai quản nô lệ mua bánh.
Để làm khiên, mỗi năm ông Aggar đều phải mua đồng từ những người phương xa mang đến bán. Tình cờ, tôi gặp một người nông dân trung niên đang đi loanh quanh, có vẻ như rất sốt ruột và lo lắng vì một điều gì đó. Tôi có cơ hội gặp được một ông chủ tốt không?