Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí. Nhưng cũng như ta, không thỏa mãn lắm. Tốt hơn là nên nhập vai.
Hắn cũng thông minh đấy chứ. Tao đờ mẹ bật quạt mãi mà đờ mẹ đéo hết nóng…. Cái ghế đá này cũng buồn lây.
Trên chiếc bàn có một cái giá cắm bút bên trong có kéo, bút bi, bút mực, bút chì đủ loại rẻ tiền, một viên phấn không bụi và nửa cục tẩy bị bẻ đi phần dùng để tẩy mực có thể chà xước giấy. Tôi tự hỏi tôi đang khóc vì thương tôi, vì đau đớn hay vì họ. Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá.
Mà sống khoa học một chút. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng. Lại cái đồng hồ báo thức đây.
Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Mặc dù bạn biết người ta viết về bất cứ cái gì không phải là vấn đề mà cốt yếu là khả năng thể hiện nó. Mọi người cho rằng bạn sinh hoạt trái qui luật, giờ giấc lộn xộn nên luôn cố ý xoay ngược thời gian của bạn cho phù hợp với họ.
Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Danh tiếng ta cũng đã có một tí tẹo. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.
Và dưới nước là cơn hoan lạc của cá tôm. Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Thế thì là thiên tài thế nào được.
Dù đang trải ra những tư duy rất đỗi dịu dàng. Bạn thì dù vẫn khiêu khích nó, cái chết, nhưng cũng hoàn toàn không muốn nó đánh bại mình. Tất nhiên là không nên để điều đó xảy ra.
Môn Văn và môn Anh làm vèo như nước chảy. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Cứ giờ nào là đổ từng ấy tiếng chuông.
Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Đúng mà cũng không đúng. Thật ra, một ngày của bạn không dài.