Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi.
Mọi người ai cũng lo cho tôi. Về phần cái ác thì vẫn luôn củng cố và bành trướng địa vị của nó. Và bi kịch đó là bài học vỡ lòng cho kẻ viết nhiều hơn mức để chơi.
Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Tôi lẳng lặng ra về. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.
Bình thản và mệt mỏi. Món đồ chơi ấy muốn tiếp tục tồn tại, phải tự có sinh mệnh. Tôi vừa rơi nước mắt vừa nghĩ như vậy.
Bị nghi ngờ cũng đáng. Nó đến sau mỗi pha bóng hỏng. Có lần bạn tự hỏi hay bạn làm thế để có cớ không phải đi học.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Đôi má trắng nhợt ửng hồng. Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi.
Theo thói quen, nó thành thứ máy tự vận hành. Và biết rằng mình biết ít thế nào. Trú ngụ trong ấy là đàn cò.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Rồi anh đến ngỏ lời, cô vô cùng sung sướng. Mà còn thua trắng về tài năng.
Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra. Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả.
Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Cậu em khuyến khích tôi tập nặng hơn.