Đó là một sự xúc phạm đối với nhận thức. Ông anh bảo chắc là một loại gạch chịu lửa. Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.
Vậy nên, tôi, một người có chút đạo đức nói thật lòng mong muốn của bất kỳ một người có đạo đức nào rằng tôi muốn nhân loại hạnh phúc và có phấn đấu vì điều đó thể nào cũng bị tương ba chữ ấy vào mặt. Đó cũng là một thứ trói buộc. Hoặc: Con chỉ hoang tưởng.
Đừng xót thương vì bà già nhặt rác mà hãy thương nếu biết bà ấy nhặt rác về bán nuôi lũ cháu nheo nhóc có thằng bố nghiện ngập vào tù và bà mẹ trốn đi tìm một chân trời khác. Giấc mơ cũ rồi mà. Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí.
Thế bác đi du lịch, đóng cửa hàng lại, mặc kệ con cháu một thời gian. Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình. Trẻ con hay người lớn.
Gục đầu vào cánh tay và những giọt nước mắt to lớn nóng rẫy của ông phải lao xuống ngọn dốc tay với sự hoảng hốt và run sợ. Khi nó ngừng chứng minh, những đứa trẻ bất hạnh không được nuôi dưỡng trong tình thương như những kẻ có tài nhưng ác kia, ngày một nhiều. Bạn nghĩ liệu có âm mưu nào đang đe dọa sự yên bình kha khá này không? Bạn có giống một kẻ đến sân bóng với những âm mưu trong đầu? Dân tình chúng ta thật hồn nhiên.
Hôm nay, tôi đã quyết định đến đó. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Tội ác, chúng không gieo vào con người những hạnh phúc để sản sinh lòng biết ơn. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Và sưởi ấm ta bằng những giọt nước mắt không lời.
Nếu nó là cái xe đi mượn thì lại là một nhẽ. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.
Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Y học bó tay… Mọi người cười thích thú. Có lẽ mình nên im lặng.
Sai lầm lớn nhất là họ không đủ khả năng lí luận thuyết phục vì không đi tiếp những nẻo đường phong phú của nhận thức. Bàn tay kia cũng không phải của nàng. Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.