Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Bạn có cảm giác vừa ham muốn vừa sợ hãi độ sâu của nàng. Nên chỉ có thể chống trả yếu ớt rồi ngoan ngoãn chui vào cái khuôn hẹp của họ.
Hoặc phải tìm cách thay đổi xu hướng xấu. Đó là cái con người có thể làm được nếu biết diệt dốt. Nghĩa là phải chấp nhận cả những sự đê tiện.
Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Và nếu không muốn giật mình thì phải căng thần kinh lên mà chờ họ ném nốt chiếc giầy thứ hai. Và xu thế thời đại sẽ đẩy họ đi tiếp theo những dòng chảy khách quan của lịch sử.
Ông anh chuyển sang bể nóng. Người ta không thể sống lâu với cái cơ thể vừa trống rỗng vừa trĩu nặng. Cái chính là tự mình phải làm chủ mình.
Bạn có vào sân Mỹ Đình xem trận Việt Nam-Thái Lan vừa rồi. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.
Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Đòi hỏi một sự hy sinh và đùm bọc lẫn nhau ngay lập tức trong cả một cộng đồng con người lây nhiễm sự vị kỷ, sức ì và thiếu niềm tin mãn tính là một điều viển vông. Anh ơi, cháu nó hứa với anh gì này… Ồ, được rồi.
Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Cốc đầu là họ đã sợ lắm rồi. Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Nhưng mà chả tin được anh bác sỹ này lắm. Rồi lại đây ngủ bên em.
Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi. Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Rốt cuộc, ta vẽ để làm gì. Mặc quần đùi ra đường lạnh.