Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Mân mê hoài cuốn anbum. - Ông còn lo xa hơn tôi.
Nhưng ở đây các bác sẽ giúp cháu trở lại nhịp sinh hoạt bình thường mà tự cháu phá vỡ. Mà việc này xảy ra như cơm bữa. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.
Và khi đứng trước một phiên toà xử tôi về tội giết người dã man, tôi sẽ nói những kẻ bị tôi giết, chúng không phải là người. Nhưng như thế chưa đủ. Chẳng có gì để thấy xót thương.
Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở. Và tôi sẽ cố tâm niệm sẽ quay về.
Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ. Một thứ ánh sáng trắng dịu mắt và đủ trông rõ mọi thứ. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn.
Ông anh họ thiu thiu ngủ bên trái. Có ai mất xe lại thế không. Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau.
Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả. Nhưng mẹ tôi ngồi đó, đưa khăn mùi xoa cho tôi. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu. Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết. Có nó thì đau nhưng không có nó thì bạn lại trở thành vô cảm thật rồi.
Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến.
Dù sao nó cũng được tổ chức cả một cuộc thi đặt tên trên báo. Bạn muốn về nhà viết quá. Bác trai bảo: Cháu nó vừa mời rồi.