Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát. Giữa thẳng thắn và kiêng nể.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Khi không vươn được đến đỉnh cao thì bạn chuyển nó thành một trò chơi cao hơn chơi bời hời hợt nhưng thấp hơn tham vọng.
Gấu thì luẩn quẩn bên những khúc cây. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Còn quá nhiều điều để viết.
Không trình bầy nữa. Vì người tranh luận luôn lái vấn đề trệch khỏi lôgic của nó. Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che.
Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Tôi cũng không phản đối đâu. Có thể những suy nghĩ ấy không hiện rõ trong từng chữ của nội tâm.
Có một cái gì đó cản trở họ, chúng ta. Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ. Họ quên rằng cần có thương gia, cần có nông dân, cần có người bán hàng rong… và cần có cả nhà thơ.
Nhưng lại lo sẽ chết yểu và lãng nhách khi mới vào quá nông. Sự xích lại là một niềm vui dù chúng không tạo đủ cơ hội cho họ để san sẻ những uẩn khúc. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.
- Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Diễn biến tâm lí có vẻ như thế. Cái đuôi nó rơi xuống màn hình.
Mọi người vẫn thấy bình thường. Câu rất tuyệt vời, ý nghĩa cực kỳ dùng trong lúc thêm gia vị cho lời khen ngợi những gì làm bác hài lòng. Sáng nay chép bài một tí.
Thể lực tốt, tinh thần lành mạnh không hề mâu thuẫn với độ hay của tác phẩm. Bố bảo: Đáng xem thật. Ê này tôi, cười ít thôi chứ.