Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó. Là tỉ mẩn, là ào ào. Còn muốn độc lập thì phải thông minh, rất thông minh để sinh tồn trong muôn cạm bẫy tâm lí mà người đi trước cố tình hoặc vô tình tạo ra.
Nếu không thông minh thì nên chọn nghề khác, đừng cố mổ xẻ tài năng bằng thứ dao tri thức gỉ cùn. Ngả đầu vào cái ngực vốn lép xẹp. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Đêm nay viết, ngại thay bút mới. Điểm Anh thấp hơn thực lực. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.
Đó cũng là một thứ trói buộc. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Hiểu biết này đến hết sức đơn giản.
Âm thanh lắng hẳn đi. Hơn thế, còn để xác định bạn đang không mơ hoặc bạn đang viết trong mơ. Mất thêm một người, lực lượng cái thiện càng mỏng manh.
Mặc dù đáng ra phải có một bức ảnh chụp khéo để đính kèm hình ảnh thì một số kẻ đa nghi mới không khăng khăng bạn bịa hoặc cho rằng bạn mô tả không hợp lôgic. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.
Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc. Đúng là thân làm tội đời! Chị mặt nhàu đợi lâu nói: Thôi cảm ơn, sốt ruột.
Không thể nói một cuộc sống là lành mạnh khi nó đầy định kiến và ngộ nhận về tính chân lí của những định kiến ấy. Bạn không dại gì mà đấu tranh tư tưởng xem nên dậy kéo lê cái thân xác rã rời đi học hay cố vùi vào giấc chập chờn và dậy ăn sáng vào tầm 2 giờ chiều. Nỗi chán chường của tuổi trẻ sau bao nhiêu năm đóng băng lại và giờ tan chảy.
Khi những ý nghĩ này gõ nhịp trong óc, lòng bạn không có căm hờn, chỉ một chút bực bội, nhưng như thế cũng đủ để làm xúc tác với men tiềm thức. Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Để trẻ con bớt dần phải khóc.