Chắc là bạn muốn tin rằng hạnh phúc không sao đạt được. Có thể nói rằng cảm giác luôn luôn ngóng trông, mong mỏi đó, hễ sống thì phải có, không thể tách nó ra khỏi đời sống được. Buổi tối bạn đọc một chương đi - thường ngắn lắm, không dài đâu - rồi sáng hôm sau tập trung tư tưởng vào chương ấy.
Bạn tự nhủ: "Ta phải ráng biết chút gì về cuộc cách mạng Pháp, về lịch sử hỏa xa hoặc những tác phẩm của John Keats (thi sĩ Anh ở thế kỷ 19)". Phải học tập một cái gì đó lâu dài. Tôi không hiểu tại sao như vậy.
Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một bài tuỳ bút chỉ cách sống 24 giờ một ngày. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ. Sự thật là không có con đường nào dễ dàng cả.
Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo). Mỗi ngày từ 6 giờ chiều đến 10 giờ sáng - tức 16 giờ - thầy phải tìm cách luyện thân thể và trí óc, tâm hồn. Khi thử làm rồi mới thấy sự gắng sức đó không phải ít đâu vì cần hy sinh một chút.
Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi. Tôi đã dẫn dụ cho bạn nhận thấy rằng luôn luôn có một nỗi bất mãn ám ảnh bạn, nỗi bất mãn ấy về cách thu xếp đời sống hàng ngày của bạn mà nguyên nhân chính của nó là bạn không làm xong những việc dự tính mỗi ngày, những việc ấy, bạn vẫn hy vọng làm được khi nào có "nhiều thì giờ hơn". Nhưng trước khi bắt đầu bạn cho phép tôi dặn nhỏ mấy lời này:
Còn trong trường hợp trung bình thì tôi khuyên bạn nên lập chương trình cho sáu ngày một tuần thôi. Ai đã thấm nhuần các luật tiến hóa, hiểu rằng nhân luôn luôn sinh ra quả, tất sẽ coi biển là một nguyên tố mà hồi xưa là hơi nước, có lúc đã sôi lên và nhất định sẽ có lúc đông lại thành nước đá. Nhưng những điều tôi nói về âm nhạc có thể áp dụng vào những nghệ thuật khác.
Thời giờ quý hơn tiền bạc nhiều. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một bài tuỳ bút chỉ cách sống 24 giờ một ngày. Bạn phải bảo vệ lòng tự trọng của bạn.
Ta hăm hở chạy đón chuyến xe điện cuối cùng và khi đứng nghỉ ngơi để đợi xe, thì nó đi đi lại lại bên cạnh ta và hỏi ta: "Này anh, anh đã dùng tuổi xuân để làm gì? Và bây giờ anh đang làm gì?". Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. Nếu bạn muốn, thì bạn có thể mỗi giờ sống một đời sống mới được.
(Tôi biết sẽ có độc giả bất bình, trách tôi nói xấu công chức thành phố, nhưng tôi không thay đổi ý kiến vì tôi đã biết rõ thành Luân Đôn). Tới nhà, bạn không ăn ngay. Trước hết, xin bạn đề phòng nhiệt tình của mình.
Người ta phải thăm bạn bè. Nếu người ta không có cách nào sống với số tiền người ta có thì có thể kiếm thêm một chút nữa bằng cách này hay cách khác. Ra khỏi nơi mình ở cũng là khá rồi đấy.