Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Vào ngủ tiếp đi con. Tay cứ thả, tai cứ như điếc, miệng cứ như câm.
Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát. Đó là những lúc bạn thấy mặc cảm khi viết chuyện này. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt.
Hoặc sẽ bắt mình quên. Anh bị tổn thương khi thay vì chấp nhận sự thất bại bị vượt qua, họ đốn anh. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh).
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến.
Bạn không coi đó là một nỗ lực sai lầm, huỷ hoại toàn bộ sự tự nhiên. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em.
Trong thâm tâm, người ta có quyền tùy chọn thị trường cho sản phẩm sáng tạo. Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Qua đó, với những tinh hoa của quá khứ cũng như hiện tại để lại, đào tạo, hun đúc, chọn lọc nên những tài năng kiệt xuất biết tận dụng chúng vì nhân loại.
Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn.
Việt Nam chơi trận này hay và nhanh hơn trận với Thái. Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề.
Giữa đầm lầy thông tin. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.
Vẫn chứng nào tật nấy. Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.