Không phải vì ông có ý tưởng đó mà tôi tin dùng ông. Tôi bắt đầu khoe căn tôi ở đẹp, tôi thích ở đó lắm, tôi không tiếc lời khen. Vậy chúng ta cùng xét lại xem sao nhé?".
Không có một người nào nghe những lời đó mà giận dữ được! Vị giáo sư dạy khoa Thương mãi ở Đại học đường Harvard nói: "Chẳng thà đi bách bộ hai giờ đồng hồ trên vỉa hè trước phòng giấy của một khách hàng để suy nghĩ, còn hơn là bước sồng sộc ngay vào phòng đó mà không biết rõ được mình sẽ nói gì với người ta và không đoán trước được rằng người ta sẽ trả lời mình ra sao?". "Tôi không đồng ý với ông, nhưng tôi có thể lầm được.
Ông có muốn nói gì thì nói mau đi rồi ra. Roosevelt biết rằng một trong những cách chắc chắn dễ dàng và công hiệu nhất để làm cho một người vui lòng và nhớ tên họ người ấy và tỏ cho họ thấy rằng họ quan trọng. Nếu bạn không đồng ý với họ, tất bạn muốn ngắt lời họ.
Trong khi củi cháy lách tách trong lò sưởi, người ta mời tôi đánh bài bridge. Muốn học, phải hoạt động chớ không thụ động. Chỉ cần có trí nhớ và biết suy xét.
Tôi trở về, tươi tỉnh. Xin bạn nghe chính ông Franklin kể chuyện lại: "Tôi nghe người ta nói rằng trong tủ sách ông ta có quyển sách rất hiếm, quý, tôi bèn viết cho ông vài hàng tỏ ý ước ao được đọc cuốn ấy lắm và xin ông làm ơn cho mượn trong vài ngày. Trong bài đầy những câu tươi tựa hoa, như những câu này:
Thì cô ta ăn tiền của tôi, phải khen tôi là sự dĩ nhiên. Vô hy vọng! Ông Webb nói: - Mặc dầu vậy, ta cứ thử xem. ít tháng trước khi quy tiên, cụ cho chúng tôi coi một tấm hình chụp ba chục năm về trước.
Kẻ bị ta chỉ trích sẽ tìm thấy hết lý luận để tự hào chữa và trở lại buộc tội ta. Tôi sẽ hết sức giúp ông để triệt cái thói đó đi. Ông trưởng tòa vui lòng lắm, dắt họa sĩ đi coi bầy chó ông nuôi và những giải thưởng chúng đã chiếm được, nói chuyện rất lâu về dòng giống các con chó đó và sau cùng hỏi: - Ông có em trai nhỏ không? - Thưa, tôi có một cháu trai.
Vậy ngày mai, nếu ta muốn cho ai làm một việc gì, ta hãy thong thả suy nghĩ và tự hỏi: Làm sao dẫn dụ cho ông ấy muốn làm việc mình cầu ông ấy được? Bạn cũng có "Những bảo vật mà bạn không dùng tới", hoặc không biết lợi dụng nó tới cực độ. Bạn tự cho là hơn những thổ dân ở miền Bắc Cực nhiều lắm ư? Bạn được hoàn toàn tự do nghĩ như vậy.
Ông ráng sức gây thiện cảm với cháu". Một trong những người cộng tác với ông, viết một bài diễn văn mà người ấy tự cho rằng hùng hồn bằng tất cả những bài của Cicéron, Démosthène và Daniel Webster hợp lại. "Vậy xin ông gởi ngay cho chúng tôi những điều nên biết về chương trình và thời biểu.
Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ. Thành thử có lần luôn 27 giờ đồng hồ, ông không có dịp thay quần áo. Sự giao thiệp đó nung đúc cho cậu một đức tự tin quý báu, một hoài bão và một hy vọng cao xa, xoay chuyển hẳn cả cuộc đời cậu.