Nhưng lúc này cũng là lúc mọi người trong nhà thức dậy. Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Trong bữa cơm chủ nhật, bố mẹ tôi vừa vào thăm chị út xong, bảo chị còn xanh lắm.
Cả những trận bóng ném thằng em thi đấu nữa. Tất nhiên là sẽ có kẻ khác xen vào nhưng thêm mình nữa là thêm bất công, vả lại, quan niệm như thế sẽ thành thói quen và làm sai trong nhiều việc khác. Đơn giản vì hai cái đó bản chất giống nhau: Bó hẹp về cảm quan.
Tôi đã từng tự hỏi và kết cục là tôi quay trở lại. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.
Không có thời gian để sửa chửa. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Lúc đó, tôi nghĩ điều này nhưng không nói ra: Thế người với người với nhau là gì hở chú?. Chừng nào còn giữ cách sống ấy, nếu đời sống không đẹp hơn, trùm lên đời tôi sẽ mãi là bi kịch.
Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Vào đây, trời trở nên dịu hẳn.
Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Đốt tờ nào tôi đọc lướt qua tờ ấy. Cái này họ cũng nhầm.
Và lại, vừa mất giấc mơ vừa thêm tội chống người thi hành công vụ. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Không có chim non ở trong.
Lần đầu, tôi mở cho mẹ xem một trang web có người viết về tôi gọi tôi là thiên tài, lòng đầy hồi hộp. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan.