Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Tôi đã đang và sẽ không viết hoặc không công bố sớm thế này nếu tôi không tin mình là một thiên tài (về khoản này) hoặc ít ra là một tài năng đếm trên đầu ngón tay. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa.
Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân. Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu.
Ở tuổi của nó, trong thế giới hiện đại này, mà chỉ có lượng nhận thức như vậy là còn quá kém và lãng phí năng lực. Nói chung là tốn thời giờ. - Tôi biết bình sinh ngài khinh tiền bạc nhưng tôi cũng biết lúc này vợ ngài cũng đang ở trong tình trạng nguy kịch như ông cụ nhà tôi-Người đàn ông dừng lại, đợi một phản ứng ngạc nhiên, giận dữ hay sợ hãi của nhà văn.
Dù nó không được kể một cách hấp dẫn thì nó cũng có cái gì đó mơi mới. Thôi nhé, cất ngay đi. Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến.
Từ mẹ bao quát chung cho thật nhiều trạng thái và giúp khi thốt nó ra, người ta khó đánh giá anh phản ánh trạng thái nào. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi.
Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Còn ngoài đời thì bạn bình thản lặng im. Nhà văn vội vàng quệt nước mắt.
Nếu tôi còn đến đây, cũng không câu nệ là để viết, tôi nghỉ ngơi. Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Lúc đó, tự nhiên bạn gầm lên: THÔI!!! Chỉ một tiếng và bạn tỉnh dậy. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo. Chúng nhan nhản và đầy bon chen.
Xé chừng chục trang thì bác tôi lên. Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Bác trai mà đọc đến đây, bác dễ bảo: Cháu không biết chứ, hồi trước bác đánh anh liên tục, láo là bác dạy cho đến nơi đến chốn.