Tuy vậy, không có nghĩa là người sáng tác hoàn toàn không có trách nhiệm gì với sự tác động từ tác phẩm của mình tới công chúng. Sau đây là một số dữ kiện. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể.
Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ. Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Xuống tới tay anh em làm chuyên án thì… vẫn đói.
Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. À, túi táo để trên bàn, anh mang về làm quà cho chị và các cháu.
Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu.
Để chúng lúc nhúc, lên men khá khó chịu. Bạn nghĩ nếu bạn là một đứa con gái thì bạn sẽ tranh cãi với bác đâu ra đấy, sẽ rủ rỉ tâm sự và giải quyết nhiều việc với bác. Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề.
Hết màn chào hỏi, bắt đầu cuộc hỏi cung ngọt ngào. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu. Chị út hỏi ngay: Sao thế? Lắc đầu.
Những ngón tay cầm bút nhơ nhớ bàn phím. Có điều, em chã thích. Bạn muốn đem lại cho họ những điều hơn thế.
Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt. Những tâm hồn đã chết, đó là một sự tội nghiệp.
Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông. Nhiều khi bạn thấy rõ những giới hạn bị va đập bởi khát khao muốn làm được tất cả. Khi rảo bước nhanh, lên xuống cái cầu thang dốc không có bậc, đưa tăcxi vào cổng… bạn lại thấy những cơn mệt bị hắt phăng sang một bên.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác. Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.