Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. - Mi phải biết tìm hứng thú trong trường lớp chứ. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin.
Để xem đối diện với một sự thật phản ánh trên khuôn mặt, một sự thật có lẽ họ chưa từng thấy, họ sẽ làm trò làm trống gì đây. Ngôn từ không có gì mới. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Thấy mình như một kẻ ngu si, trơ trọi, chẳng biết làm gì. Chả thằng nào là không biết quay cả. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy. Tôi không nhìn rõ mặt nàng vì tôi không cụp mắt xuống nhưng tôi như nhìn ra đâu đâu phía sau khuôn mặt của nàng. Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi. Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.
Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Không làm ác theo cách này thì cũng làm ác theo cách khác mà thôi. Họ đôi lúc khuyến khích bạn đi chơi cho khuây khoả.
Kẻ biết dung hòa là kẻ được chọn lọc sau đào thải nghiệt ngã của tự nhiên và xã hội. Nhưng vì không thấy thì làm sao họ cho bạn thời gian được. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Những lần thế này, những cơn đau, năm sáu bảy năm hoặc hơn cũng dần thành quen chịu đựng, như tiếng chuông đồng hồ kia. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.
Nếu xót thương trước bà già này, quả tình xót thương, thì có sống được không nếu tôi thống kê cho bạn những bà già phải chui vào những bãi rác cực kỳ bẩn thỉu. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật. Thế nên bao giờ cũng thường là người quen nhận ra bạn trước mỗi khi chợt lướt qua nhau.
Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Dư luận thì ác nhiều hơn thiện. Khi bị bắt bài thêm lần nữa thế này thì họ lại tiếp tục đổi chiến thuật.