Thay vì bắt chước cá tính của một số người: Tôi viết chỉ để phục vụ tôi. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Họ vốn là những người khá nhạy cảm.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Bởi thế, anh yêu từng tiếng nói của em. Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch.
Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Cái sịt mũi không còn là cái sịt mũi do bị cảm. Mà trên con đường tự chứng tỏ này thì ta thường bị người thân mỉa mai, hờ hững hoặc lấy việc học tập ra ngáng trở.
Ông bà tôi, bác tôi, bố tôi cần nghỉ. Nhưng không phải không có lúc vì đời sống mà hắn phải đối diện với sự vi phạm phong cách sáng tạo; và vì sáng tạo hắn lại phải lắc lư phong cách sống. Nhưng thật tình lúc này bạn muốn được nghỉ.
Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình. Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc.
Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Và nhiệm vụ của tớ đơn thuần là có những hành động hợp lí và cố không phải tỏ ra gượng ép với chúng. Bạn không đi trên mây bởi thế giới của những ý tưởng cũng rất đắt hàng.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Bây giờ tôi đang ở trong vườn thú. Xôi em để trong lồng bàn.
Hồi cháu học lớp 11, có một hôm cháu đi học xong không về nhà ngay. Rồi đau và chấp nhận đau. Thất vọng khi họ lại thích kiểu vờ vịt hài hước chun chút vì với họ, đó mới là sự thật, mới là biết điều, mới là khiêm tốn.
Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả. Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối.
Muối thì về biển còn nước thì lên mây. Mẹ, tôi và một người quen. Bình thường ở đây là hiểu theo nghĩa lành mạnh.