Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì. Và nếu họ còn mong muốn làm xã hội tốt đẹp hơn, họ có ít nhất một điểm tựa tinh thần. Nhưng lí trí không cho phép.
Có thể cháu học đêm qua. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh. Mẹ cười: Con tinh khôn lắm.
Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Tôi từ giã mái trường cấp III. Không quản lí chặt, nó dễ bị dụ dỗ làm bậy lắm.
Thậm chí, bây giờ mình cứ mặc kệ nó ở đấy. Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương. Chiều nay, chị út và cô bạn rủ vào chợ ăn bánh rán với cả chè.
Về trả vay, cho nhận. Cá nhân bạn dần dần hiểu ra điều đó. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Vậy ra là tại những lần như thế này. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Lại đánh một canh bạc nữa. Có vẻ nó tổ chức một cuộc đấu giá. Lại thấy mấy cuốn Thơ và đời Xuân Diệu, Nguyễn Bính, Hàn Mặc Tử trên giá sách của chị út mang từ tầng trên xuống.
Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Anh họ đưa chị út lên tăcxi về.
Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ. Dẫu không phải không có lúc buồn. Khán giả sôi động phết.
Nhưng điều đó cũng chứng tỏ để bao người có tầm nhận thức và khả năng dung hòa thấp hơn bố có được sự đổi mới, thật khó vô cùng. Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.