Tôi vừa tắm xong, đội một chiếc mũ lưỡi trai, xuống ngồi bàn uống nước. Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó.
Mẹ tôi ngỏ ý tôi muốn đi làm và chị bảo thử xuống đây làm xem. Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí.
Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Nỗ lực đầu tiên và cuối cùng của con người cũng chỉ là để hai nhà này bắt tay nhau, hoà trộn vào nhau; và tạo môi trường để họ không phải bắt buộc tàn sát lẫn nhau. Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy.
Bạn thường nhớ đến một câu trong truyện Muối của rừng của Nguyễn Huy Thiệp mà bạn sẽ tìm cuốn truyện để trích cho chính xác: Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Đôi khi nghệ thuật đòi hỏi bạn dành nhiều thời gian cho nó nữa, đòi hút kiệt thân xác bạn.
Toán và Lí tôi vẫn xếp hạng làng nhàng. Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng.
Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Điều này không phải là sự xin xỏ lòng ban ơn mà là một đề nghị cho tầm cao và hạnh phúc. Hôm nay là thứ bảy, chừng nửa tháng sau cái ngày tôi khóc.
Và rồi họ thả xe tôi ra. Ăn sáng xong ở nhà bác, thay vì đến trường, tôi đảo qua nhà. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt.
Bạn bị bóng đè hay gì gì đó từ hồi năm hay sáu tuổi. Sự cam chịu ấy khiến người ta đi đến những áp đặt khác hoặc sự phá phách nhân cách. Bởi ngay khi thức dậy thì bạn đã quên ít nhiều.
Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra. Đã ai thực sự đặt lòng tin vào bạn đâu. Đa phần chúng ta đều làm thế và coi đó là sự vô lí bình thường của đời sống.
Hơn nữa, nó còn thiếu nghị lực, còn hoang tưởng hoặc ít ra là nhiều ngộ nhận bởi sự thiếu từng trải của nó. Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Dù chỉ là một nhân vật.