Còn sót lại những tôi tiếp tục này. Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực. Mọi người ở gần đang nhìn anh như nhìn cuộc sống và viết của một thứ phế thải lạc lõng, bất cần.
Ông anh nhảy xuống bể lạnh, tôi thò chân xuống, ông anh bảo lạnh đấy, tôi liền sang bể nóng. Chúng tôi đi xe máy đến đó, gửi xe, đi qua một dãy hành lang khá tối. Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình.
Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Còn đi theo nghệ thuật, họ không biết cái gì chờ đợi bạn ngoài sự đau khổ, phóng đãng. Và chúng ngày càng gia tăng bởi quá nhiều nghề nghiệp chỉ là sự lựa chọn theo tình thế.
Cái bướu ở lưng lồi lên. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Sống dần hoá ra cũng không đến nỗi quá nhát gái. Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang. Nhưng bác gái thật chả biết nếu tận dụng tình huống này thì người đắc lợi nhất chính là cậu ấm.
Vậy mà các chú lấy chúng tôi làm theo luật để bịt miệng tôi. Nó là một sự phối màu khá đẹp. Với đời người, ngắn lắm.
Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.
Bạn không sợ người ta chán đọc vì họ chán đọc chắc gì bằng bạn chán viết. Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Còn lại, không xứng làm bạn tôi…
Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Hoặc là các cậu chả thèm bận tâm giải thích làm gì, các cậu cứ ngẫu hứng. Dù đôi khi như leo cột mỡ.