Và nghĩ rằng đâu là lí trí đâu là trái tim khi mình vừa rung động vừa nhận thức được nó. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Viết tí tẹo lại lên xe trôi đi. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Gã thực vật gai góc viết lên cửa sổ một hàng chữ gần giống nét chữ của bạn.
Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe. Mà đâu cứ phải là tình yêu mới gần nhau được. Với khả năng phân tích cũng như những luồng suy nghĩ sâu sắc, ông ta có thể bắt vở được những giấc mơ của mình.
Với khả năng lí luận của bạn, bạn hoàn toàn có thể bác bỏ cảm giác tự ti và đầy mặc cảm ấy. Bạn đánh mất sự rung động trước sự vô tư ấy. Đằng này… Mẹ kiếp! Sao mà mình bình thản quá.
Vừa nãy bác bảo hôm nay phạt cháu không được về. Nàng nằm dài trên chiếc giường trắng thoảng hương hoa nhài. Thế nên có người chả nghĩ gì, có người đầu nóng phừng phừng.
Chừng nào cậu còn nghe lời tớ. Nhất quyết phải cạo râu. Nhưng là lợn thì rất hay tự hào.
Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn. Lần trước là sự nhục nhã của một thằng đàn ông. Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.
Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Bạn xoay bên này thì ông anh nghiêng bên kia, như vô tình mà như giấu giếm. Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu.
Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Những cái tát của cát. Như tiếng mưa đá gõ lên đầu những mầm hoang vừa nhú.
cho anh đi một bài thơ - mà em viết lúc bơ vơ thật lòng - độ này trời đến là trong - mây tan vào nắng gió cong miệng cười - cho anh đi một lần người - kẻo suông trời đất đẹp tươi như vầy - không em đừng có đến đây - mà em cứ thả lên mây nỗi buồn Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết.