Một bác sĩ nói với ông rằng áp lực ấy đã tới độ rất cao, nguy hiểm tới tánh mạng, mà sẽ còn tăng nữa, cho nên tốt hơn là hãy gấp gấp thu xếp việc nhà đi. Tôi rán bắt chước mà không được. Rồi thì ông gặp một chuyện rủi, tai hại đến nỗi giết ông được.
Đọc cuốn sách hay nhất về vấn đề ấy, tức là cuốn Cho thần kinh căng thẳng được di dưỡng của Bác sĩ David Harold Frink. Chúng ta thử xem nào. Nhà kinh tế trứ danh John Stuart Mill nói: "Không có gì thiệt hại cho xã hội bằng trong kỹ nghệ, có nhiều người không hợp với nghề của họ" Đúng.
Nhưng phương pháp ấy đã có kết quả mỹ mãn tới nỗi từ đấy tới nay tôi luôn luôn dùng nó và nhờ nó mà đời tôi gần như không còn biết lo là gì nữa". Bỗng anh nẩy ra một quyết định, một quyết định lạ lùng và đẹp đẽ. Thật rất khó mà nén sầu tủi, nhưng tôi tự nhủ rằng: "Sự đã xảy ra vậy, còn than tiếc chỗ sữa đổ làm quái gì! Đừng nên để "cú quai hàm" đó bắt ta đo ván chớ".
Một bữa kia, tôi sắm sửa đi chơi, bỗng tôi chết ngất. Rồi mùa đó, bà dùng kiểu ấy diễn thuyết trên 100 lần. Câu chuyện của cô Olga K Jarvey chép lại cho tôi như vậy: "Tám năm rưỡi trước tôi bị chứng ung thư, nó suýt làm tôi chết lần mòn, vô cùng đau đớn.
Ông kể chuyện một kế toán viên mà ông biết. Mỗi lần chỉ làm một việc thôi". Những bạn học chọc ghẹo, chế giễu cái mũi lớn của tôi, bảo tôi là đồ ngu và kêu tôi là thằng "mồ côi thò lò mũi xanh".
Chúng tôi biết còn có nhiều phần may và theo luật trung bình chúng tôi rất có có hy vọng sống sót được". Kết quả: bù đầu óc vì tiểu tiết, vì lộn xộn, rồi sinh ra hấp tấp, lo phiền, bực bội. Nhưng các anh chị tôi thấy trả hớ quá, chế giễu tôi, khiến tôi xấu hổ quá, oà lên khóc".
Nếu bạn cứu được một mạng người, bạn có mong người đó tỏ lòng mang ơn bạn không? Chắc có. Hai ông bà làm việc cực nhọc và chắt bóp từng xu. Nếu ta nghĩ tới đau ốm thì ta sẽ đau ốm, nghĩ đến điều thất bại thì chắc chắn sẽ thất bại.
Không, xin đừng tin vậy. Đó không phải là ý của tôi mà là của Carl Jung. Để cho cơ thể duỗi ra.
Một người học trò cũ của tôi, ông H. Chính vì vậy mà tôi bắt đầu mất ngủ". Nằm trên giường, ông viết trung bình mỗi năm 1.
Những nhà chuyên môn nguyền rủa, đưa tôi ra bêu rếu trước công chúng. Ông tuyên bố rằng chưa thấy một ai chết về chứng mất ngủ. Nhưng ông thêm rằng: "Ba mươi năm sống trong Hải Quân đã làm cho tôi thành mặt dày mày dạn".