Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú. Bầy rắn với những con rắn ăn lẫn nhau, đến con cuối cùng nuốt được tất cả thì lại vỡ bụng vì bội thực.
Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Còn tôi không phải viết những điều tôi không thích. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.
Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Cái khác ở đây cứ để mập mờ như vậy vì khó định nghĩa. Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.
Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình.
Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Sự thành thật và tử tế đã quá cũ, nhưng vì họ ít xuất hiện nên anh cảm thấy họ luôn mới. Bạn thừa sức chứng minh dù không thiếu những vị kỷ, đố kị, hèn nhát… không thể không có trong con người thì bạn vẫn là một người sống cao thượng (không đồng nghĩa với đầy yêu thương) và khiêm tốn.
Nhưng lúc đó tôi chỉ nghĩ tới nàng. Không hiểu sao ư? Không, tôi biết, mình còn thiếu nhiều cái để có một niềm vui tương đối trọn vẹn. Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết.
Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Bác gái bảo: Con có ý kiến gì không? Tôi: Im lặng. Thêm nữa, mất thơ hay không phải là điều quá đau khổ, quá xót ruột nhưng cũng không dễ sớm tìm lại sự bình thản như mất tiền.
Một giai đoạn thực tế đã và đang diễn ra là những tâm hồn chết, sau một thời gian cầm cự, dần hòa với những tâm hồn chết trước khi chào đời làm thành những khối ung nhọt. Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Úi chà! Chơi trò này tí đã chán.
Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Chết ra đấy hoặc lỡ bị sao thì phí đời, thì gia đình khổ. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy.
Dù chúng ta có thể hơi tí là cười rộ lên. Cậu em hướng dẫn tận tình. Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.