Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.
Sáng ra, đúng hơn là gần 12 giờ trưa, mẹ sang kéo chăn gọi dậy: Dậy ăn cơm nào. Khi về đây nghĩa là bạn tự do. Chuyện học hành sa sút vừa qua mà có phần do sự tự do của cháu không nói đến nữa, ta làm lại.
Bác lên nhắc lại bài học thuộc lòng luân lí. Nước mắt ơi! Khi mày không ứa ra từ đôi mắt. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn.
Này, mày bê cái kia cho chú. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.
Có lần bạn bóp cổ nó nôn đầy nhà. Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Người trong cuộc ít chịu hiểu điều này.
Sai là vô trách nhiệm. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Bạn dậy tìm cái đồng hồ, không ra.
Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy. Tôi ngồi đây, chẳng làm gì cả, chẳng bán mua gì cả, tôi đợi cô tôi. Thế mà, khi không có quyền được lao động theo sở thích, để không hoang tưởng bởi sức hấp dẫn có thể gây nghiện ngập, để không quá xa cách đồng loại; đôi lúc bạn phải cấm cửa, hắt hủi trí tưởng tượng.
Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà. Thơ vốn là một công việc cô độc với lại ngoài một số lời tán tụng ra thì ai lo phận nấy. À, đấy là tôi đang nói về những người không có tâm.
Bạn lại muốn lưu lại. Sự quên tỷ lệ thuận với rủi ro. Nằm vô tích sự cả đêm vẫn phải nằm.
Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Một cái cầu vồng bắc ngang hai hàng cây. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.