Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.
Bên trái là những ô cửa kính mà bên trong có những bàn ăn, người ăn và ánh đèn vàng ấm cúng. Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.
Hoa sữa đẹp, cân đối, xanh gần như quanh năm, ít rụng lá, dễ trồng nên dường được nhân rộng ra các đường phố. Những nghệ sỹ nhiều tự do đi đâu hết cả rồi. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.
Không ai ở xung quanh truyền cho cậu cảm giác đó. Và không phàn nàn khi tôi vẫn luôn là tôi: Lười gấp chăn màn khi ngủ dậy. Từ đó mẹ có nhiều biểu hiện dịu hiền hơn.
Hoặc trò chuyện với bà ấy nếu bà ấy có hứng thú tâm sự. Đủ năng lực không? Và dám không? Nếu định sửa chữa, khuyên răn cho bức tranh phản ánh chính nó. Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội.
Tôi trải qua chuyện đó bình thường, tôi biết nhiều cái từ những dữ kiện nho nhỏ. Cô gái bảo: Không. Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái.
Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia. Vì nàng biết ta thích ngắm và cần ngắm đôi mắt nàng. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói.
Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Bắt đầu từ đâu? Từ cái ngay trước mặt: Tờ lịch. Yêu say đắm là chơi.
Chán ngán vì làm phận con cháu cảm thấy mặc cảm và ích kỷ khi chán ngán. Nó mất ở đây và nó lại xuất hiện, lại sống ở kia. Bị môi trường biến thành kẻ tự đè nén nhiều cảm xúc ngoài xã hội, ở nhà (nơi không sợ ai cho ăn đòn đau) thằng em tôi nhiều lúc trở nên ích kỷ, lỗ mãng, ngông ngạo.
Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Hắn biết giải pháp vượt qua chúng nhưng lại không tự vượt qua được. Cặp giò kia phàm tục quá.