Trúng rồi đây! Cá cắn câu rồi. Như vậy thì 100 lần, có tới 99 lần, người ta sẽ đại lượng, khoan hồng với mình, nhắm mắt bỏ qua hết như chú hiến binh ở Lâm viên trên kia. Mà họ lại còn ghét công ty của ta nữa.
Đứa nhỏ khoe, khua muỗng trong cái soong: "Ba, ngó này! Hôm nay, chính con nấu cháo". Một người học trò của tôi Albert B. Bạn thử xét xem có thành công được không?
Không có gì làm cho tôi xao nhãng hoặc làm chậm trễ công việc đó được; vì cơ hội sẽ không tái hiện nữa". Nghe lời ông khuyên, tôi thí nghiệm "tuần lễ mỉm cười" và ngay sáng hôm sau, khi rửa mặt, ngó trong gương, tôi tự nhủ phải bỏ cái bộ mặt đưa ma đó đi và quyết chí mỉm cười. Một vài nhà xuất bản muốn rằng những bức quảng cáo họ đặt phải làm liền.
" và sau cùng không quên hai chữ "cám ơn" là một thứ dầu làm trơn tru bộ máy sinh hoạt hằng ngày của ta mà lại là dấu hiệu của một sự giáo dục tốt nữa. Đây là một bức thư chép nguyên văn, nói cho đúng hơn, là một tờ châu tri, của ông giám đốc một hãng quan trọng chuyên môn quảng cáo bằng vô tuyến điện, gởi cho mỗi ông quản lý những sở vô tuyến điện trong nước. Trong những trường hợp thuận tiện nhất, cũng đã khó mà sửa được ý kiến của người khác.
Cái giường đó là giường của nó. Thần tự thấy xấu hổ, vì chẳng biết chút chi về hóa học và vật lý học, không thể phân tích được một vấn đề giản dị nhất của khoa học. Nhưng còn người đó, người ta nghĩ sao? Bạn đã cho người ta tự thấy thấp kém.
Chưa bao giờ tôi lãnh được một mối hàng quan trọng như vậy. Ông Young chỉ bảo, đề nghị, tuyệt nhiên không truyền lệnh. Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi.
Vậy phải có khuyết điểm gì lớn trong cách thâu tiền của phòng kế toán đây. Chúng ta đều khát những lời khen chân thành mà than ôi! ít khi người ta cho ta cái đó. Đó là quy tắc thứ chín.
Ngày nào cũng như vậy. Thuật đó dùng với đàn ông cũng có kết quả mỹ mãn. Ông Schwab xử trí ra sao? Ông có chỉ tấm bảng mà la lên: "Các anh không biết đọc ra sao?".
Mỗi khi Ngài đi dạo gần tới nhà riêng của chúng tôi, dù chúng tôi có đứng khuất thì cũng kêu chúng tôi và chào lớn tiếng". lại đem đồ án đó cho bạn bè coi. Tôi lấy làm mắc cỡ, mà nhớ lại hồi trước đã có lỗi lầm như vậy rồi; hồi đó, tôi rất hài lòng mà đưa tối hậu thư đó ra để tỏ rằng tôi là chủ, mà điều lệ của ngân hàng không phải là chuyện giỡn! Tôi đã không cần biết thân chủ của tôi nghĩ sao và quên rằng họ có quyền được tôi tiếp đón một cách niềm nở nhất, chiều chuộng nhất vì họ mang tiền lại gởi tôi.
Bức thư sửa chữa như sau này, tuy chưa được hoàn toàn, nhưng so với bức trên cũng tấn tới nhiều rồi. Overstreet viết: "Hành động do những thị dục căn bản của ta mà phát sanh. Người đó, cũng không xa lạ gì với bạn.