Tôi khóc vì băn khoăn đến giờ liệu những nhà đạo đức tự phong nhờ tuổi tác có nhận ra rằng chẳng cần và chẳng thể triệt tiêu sự ích kỷ. Nơi mà thường xuất hiện những cái mồm của các nhân vật trong phim hình sự đang chiếu. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Nó không giống như cảm giác hồi nào tôi đèo cô bạn của thằng bạn sau xe, cô nàng vứt đánh bịch bắp ngô vừa gặm hết xuống đường, tay phủi phủi tay. Mệt hay muốn xin bác cho ôn thi ở nhà cũng phải nói với bác chứ.
Hoặc tôi chuyển lớp. Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Bạn có hai giọng chính.
Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ.
Khó có thể tốt cho đủ, chẳng bao giờ có thể tốt cho đủ, nhưng khi con người quên muốn tốt hơn thì là lúc họ bắt đầu quên nghĩa vụ, trách nhiệm thực tế khi làm người. Định dừng viết thì lại có chuyện. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Dù nó làm bạn mệt thêm nhưng nó khá được việc. Mọi người bảo: Cố lên, nốt hai năm nữa thôi. Mới đó mà tôi đã định chơi trò đấu giá.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Vậy mà bác tôi biết đủ chuyện đời. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng.
Nước mắt tôi lại rơi. Sai là vô trách nhiệm. Thế nên mới chả bao giờ hiện sinh tất tần tật cả.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Và không phải chi li từng đồng với những người xa lạ. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi.
Đến nhanh nữa lên, để con người đỡ khổ. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.