Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm. Tôi muốn xin bà bán cho tôi một chục trứng mới. Nếu chúng ta chỉ gắng sức kích động người khác để cho họ chú ý tới ta thì không bao giờ có bạn chân thành hết.
Ông này kể lại: "Ông ấy chỉ trích những phương pháp tôi đã dùng. Bà Disraeli không phải là một người hoàn toàn nhưng trong 30 năm, bà không ngớt nói về chồng bà, khen ngợi, ngưỡng mộ ông. Bà không bao giờ tranh khôn với chồng.
cùng bạn ông ta chẳng biết chút gì hết, chỉ trích bậy. Nào, coi xem nào, có chuyện chi khó khăn đây?). Tôi cũng biết đó là một sự khó khăn.
Tất cả chúng ta đều muốn diễn thuyết khi có người chăm chú nghe ta. Lần đầu tiên vì bất ngờ mà tôi thấy giá trị của phương pháp đó: Một bữa, tôi thăm Ngài tại Bạch Cung, tôi bày tỏ một chính sách cần phải áp dụng liền, nhưng xem ý Ngài không thuận. Bạn ghét những lời tán dương giả dối thô lỗ, nhưng bạn cũng thèm khát những lời khen thật.
Nào, coi xem nào, có chuyện chi khó khăn đây?). Ông nói rằng không biết và khuyên tôi hỏi "Nghiệp đoàn kiến trúc sư". Đành hủy tờ giao kèo, chớ biết sao bây giờ! Em sẽ thiệt 2.
Tình thế thay đổi hẳn. Lúc ông Chamberlain tới, có giới thiệu cho Tổng thống người thợ máy đi theo ông. Một vị mục sư nổi danh ở Huê Kỳ, ông Lyman Abbott, khi nhận chức, phải đăng đàn thuyết pháp tỏ ý ai điếu và ca tụng công đức vị mục sư tiền nhiệm mà hồi sanh tiền vốn có tài hùng biện.
Vậy thì xin bạn tự lựa lấy: Một đàng thì rực rỡ thắng người ta, nhưng chỉ về phương diện lý luận; một đàng thì được người thành thật đồng ý với mình. Tôi hiểu, hôm trước không phải anh trông nom bữa tiệc. Xin ông tính lại, sửa lại thiệt cẩn thận, như ông là hội trưởng công ty chúng tôi vậy.
Tôi đã khuyên cả ngàn thương gia như vầy: "Các ông luôn trong một tuần lễ, lúc nào cũng mỉm cười, gặp ai cũng mỉm cười. Ông trưởng tòa vui lòng lắm, dắt họa sĩ đi coi bầy chó ông nuôi và những giải thưởng chúng đã chiếm được, nói chuyện rất lâu về dòng giống các con chó đó và sau cùng hỏi: - Ông có em trai nhỏ không? - Thưa, tôi có một cháu trai. Cho nên ba tuần sau, tôi lại thăm ông, sẵn nụ cười trên môi.
Chẳng nói, chẳng rằng, ông Schwab viết số 6 lên trên đất rồi đi. Nhưng khi cưới rồi, điều cần nhất là đãi nhau như khách quý. Nhưng không hiểu vì một lẽ bí mật gì, loài cá không ưa trái cây như tôi mà lại ưa trùm.
Các nhà chính trị Đức hoảng sợ. Tất nhiên là chúng tôi mang ơn ông lắm và hết lòng tìm cách gởi hàng cho ông được mau chóng. Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy.