Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Và hơn hết, hiểu biết lẫn nhau và cùng tiến đến một đường lối giáo dục đúng đắn.
Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Đã nhủ viết lại sẽ nhạt đi nhưng dù sao thì cũng nên viết. Bạn mơ cái gì đó về bóng đá, cái này thì bình thường.
Thằng này ăn mặc phong phanh. Nếu hắn là người tài. Không biết thanh minh thế nào.
Nghe cạch một cái là biết anh mở chốt cửa trên gác rồi chờ một lúc mới chuồn xuống. Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe.
Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Ông anh cũng xịt xịt xịt lên đầu.
Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Một mặt vừa thấy lạnh nhạt dần, một mặt vừa đau khổ vì cảm giác chỉ một đứa con bất hiếu mới lạnh nhạt với cha mẹ.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Tôi tụt khăn trải lên băng ghế bảo để đỡ nóng. Chả muốn viết tí nào.
Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên. Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.
Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình. Không biết bác có nhớ chuyện này không. Chả là hôm qua có chuyện.
Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau. Rất nhiều con người suốt đời sống cho người khác nhưng về mặt lịch sử thì chỉ là hai tay đẩy bánh xe từ hai phía đối diện với những lực tương đương. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được.