Thế mà cơm thì hốc rõ nhiều!. Hoặc tôi chuyển lớp. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ.
Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.
Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Hãy vừa tưởng tượng vừa ghi nhớ để khi có cơ hội sẽ nhai lại nó bằng câu chữ. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình.
Vả lại mình là sinh viên, cô ta là giáo viên. Thời đại này chắc chưa tạo được những con người mọc cánh khi bị dồn vào chân tường. Anh họ và chị út ngồi vào bàn.
Vật chất? Bạn đâu có. Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin. Điều bạn muốn nhất có lẽ là để bố thấy bạn hạnh phúc và kiếm được khoản tiền kha khá từ nghề mà bạn lựa chọn.
Ngoài cửa là một giàn gấc xanh trên đầu một cái sân lát gạch khá dài. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Tôi muốn thi xong được để yên.
Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi. Bởi đôi lúc bạn muốn gắn bó lâu dài với nàng. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng…
Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Nhà văn ngồi lại một mình.