Bạn muốn về nhà viết quá. Chắc hôm nay có việc gì. Bàn học và máy vi tính của chị út được chuyển sang đó.
Mà lừa kheo khéo vào để còn cố mà tin. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị.
Chưa nổi, đồng chí ạ. Nhưng khi những người thân cũng tham gia vào dư luận, nếu không muốn gạt họ ra khỏi đầu, chỉ còn cách hứng chịu những oan khuất họ vô tình mang tới. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Giữa đời sống và nghệ thuật. Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ.
Bao người làm được sao mi không làm được. Lại phải chơi với cái thứ dư luận cục mịch và ù ì. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.
Rồi một ngày kia, cậu ấy sẽ cảm thấy cần bất bình. Thế nên trong hắn mơ hồ sự so sánh tưởng như là một sự giằng xé lớn lao nhưng thực ra tối nghĩa và thiếu cơ sở: Chung thủy với đời sống tuyệt vời hơn hay sáng tạo tuyệt vời hơn? (Cái này từa tựa như câu hỏi vị nghệ thuật hay vị nhân sinh). Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn.
Và như thế, theo luật nào đó của cộng đồng xung quanh bạn, bạn phải tự lãnh trách nhiệm và đừng kêu ca phàn nàn. Chẳng có ai tin và chẳng biết tin ai. Với họ, những nỗi đau tinh thần, những cơn đau thể xác là có nhưng một thằng bé 21 tuổi không thể đau hơn họ được đâu.
Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi. Lại bon bon trên đường bụi với khuôn mặt mới. Đây là một sự tham lam.
Đầu tiên định xé cuốn tiếng Pháp nhưng đó là sách mượn. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Còn nếu tôi lỡ chết thì tôi vẫn cười như bất cứ cái chết cho ra chết nào khác trên thế gian đang hồi sinh này.
Hồi trước nó ở tầng một, trên đầu giường bác gái. Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Đến lượt máy treo ngược người.