Em thấy anh cũng tội nghiệp như cô bé ấy. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Tuỳ theo hành động của đứa nào chỉ có thú tính, đứa nào còn tình người mà tôi chém bằng lưỡi dao hay bằng sống dao cho đau buốt mà tỉnh ngộ trong cảm giác sợ hãi khi đứng vào hoàn cảnh của kẻ bị tàn sát.
Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Tôi vừa tước vừa như vô cảm vừa nhủ lòng: Đờ mẹ mày (nguyên văn là Đờ mẹ mày). Làm một bài thơ dở để được khen.
Đừng lỡ nhiều là được. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Và tiếp tục viết những chữ BÀI LÀM.
Cũng không bao giờ biết chuyện trò với các cô gái. Thôi về đi kẻo vợ con mong. Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta.
Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi. Là thích cái gì thì làm cái đấy.
Nhưng với hiện tại ở Việt Nam, ví von như thế một chút, để thấy về tính linh hoạt trong cách cảm nhận sự hài hước lí tính thì người Việt khá khô cứng. Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả.
Còn những ngày tiếp theo là tùy thuộc vào ông. Và khi ấy, nó làm người ta rung động nhiều hơn. Hôm nay, chúng tôi đến đó gồm ba người.
Tưởng chăm hóa ra vẫn lười. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Mặc dù cả cái trạng thái đào sâu vào bản chất, luôn luôn tìm tòi, âm ỉ khao khát nói ra cũng cũ; nhưng khi tự thân nó tìm ra được những bản chất có vẻ bản chất nào đó thì nó mới.
Nghe nhiều rồi thấy điếc tai. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.
Chỉ cần cháu làm rạng danh dòng họ là bác mãn nguyện. Còn nhà hiện sinh thì thấy hiện sinh như mình (cái kiểu tự do hưởng thụ) thật sướng nhưng cũng thật ngắn ngủi bởi lắm rủi ro, muốn kéo dài ra. Gọi chung là hy sinh cũng không đúng mà là làm ăn cũng sai.