Ai có lương tâm và danh dự của người nấy. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu. Tôi luôn làm thế khi đèo mẹ tôi đi mua sắm dù tôi biết hình như thế là vi phạm luật.
Những hình ảnh đã nguội. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Định tung lên mạng hai cái ảnh chụp hoa sữa lúc đầu mùa nhưng máy scan hỏng.
Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Chúng lã chã nhảy dù xuống sách.
Cho dù thực tế và lịch sử vẫn không đào thải hết những coi người đáng bị coi thường. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh. Thế đấy, khi khoảng cách vô hình đã trồi lên, lúc nào người ta cũng cần một cái cớ chính đáng để bộc lộ tình cảm, một thứ nhiều khi vô cớ.
Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì. Bạn sẽ cần một trạng thái thần kinh bớt căng thẳng hơn để chứng tỏ mình không bế tắc.
Đời sống họ không cần những sự kinh động. Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm. Nhưng bên cạnh việc đem lại tự do để phát huy năng lực cho một số con người, có thể thấy đi hoang cũng tạo ra vô số ma cô, gái làm tiền và trẻ vô thừa nhận.
Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Sao có một quãng đường mà mình đi chậm thế? Mình muốn mọc ra thêm muôn ngàn đôi chân hoặc không còn chân gì nữa.
Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Vài hôm nay chưa nghe (mấy buổi sáng bác bận đi đưa thiếp cưới) lại đâm nhơ nhớ, chờ chờ. Lát sau, tôi rủ ông anh ra.
Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu. Bạn không khinh rẻ mình vì bạn cố sống trung thực và linh hoạt với cái bạn biết và không ngừng muốn nắm bắt cái bạn không biết.
Cậu ấy là người tốt. Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế. Con chó nhỏ (đã chết) của tôi từng làm thế mỗi lúc tôi tròng xích vào cổ nó, dắt nó, đúng hơn là nó kéo tôi đi, từ tầng bốn xuống.