Chẳng ý thức gì cả, chẳng nghe lời ai cả. Mà sống khoa học một chút. Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được.
Nhìn đồng hồ: Hai giờ kém. Không phải học con phải về đây ngay chứ. Điều khiển thanh niên, người lớn bằng các cuộc chơi, chất kích thích và tình dục.
Gọi đó là chiêu bích hổ du tường, được anh em kính nể. Tôi cứ tà tà gạt chân chống. Thấy cả thơ, mẹ bảo: Đừng đốt, để mẹ đọc.
Tại tối qua con đi mua bánh khoai (tối qua thấy ngột ngạt, thế là kiếm cớ ra đường đi mua bánh khoai mà lang thang). Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết. Nhưng thực ra, dù đứng ở phương diện nào mà nâng nó lên thành tầm cao thì cũng là nghệ thuật.
Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện. Chúng tôi vào thang máy và đi lên. Nhưng đặt mục tiêu rồi.
Tôi nằm trên gác, đọc hoặc viết. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Chẳng cần gì nữa cả.
Tôi để mẹ dắt tôi đi. Nó cùng tham gia giải với bạn. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công.
Ngại nói là ta mất xe. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi.
Nhà văn áp tay nàng vào ngực mình. Hẹn ông anh 4 giờ chiều mai đi tiếp. Nhưng nó còn nhiều việc mà cái tuổi đó khó tự điều tiết hợp lí: Học chính, học thêm, tập luyện thể thao (khá chuyên nghiệp, ăn lương).
Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài. Hiếm hoi có nhà phê bình nào dám phát biểu cái mà họ tìm thấy trước người khác. Vì điều đó sẽ khiến bạn buồn ngủ mà không ngủ được.