Trốn học mà để bị nói. Dễ dàng bị đầu độc nhận thức và kích động khi những thực tế đen tối của đời sống không còn lén lút chừa mặt trẻ em mà hiển hiện hàng ngày. Không, cháu không bảo bác: Biết rồi khổ lắm nói mãi đâu.
Có thể chửi bậy, làm bậy bậy hơn bất cứ kẻ thô bỉ nào. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Bạn muốn dấn thân, muốn vắt kiệt mình bằng cách phun trào không nguôi nghỉ những luồng ý nghĩ (qua các truyện khác hơn là dạng viết khá cụ thể này).
Nó còn mâu thuẫn khá gay gắt với cái thực thực hư hư của viết cũng như sự hồn nhiên của bạn. Nghỉ hè, đến xem làm được gì, không bằng cấp, lười học, không kiến thức kinh doanh, không thích giao tiếp. Đã đi một số cây số.
Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không. Nhà văn hỏi: Ai bảo em thế?. Oan không kém từ đạo đức chiếm đến hai phần ba dung lượng thuật ngữ đạo đức giả nên vì chữ giả mà bị ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng.
Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi. Cứ ngỡ mình yêu mình. Nghĩa là không đứng trên người khác.
Dù sao sự lâu bị phát hiện cũng có thể có cái may. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Một ngày thả ra nắng mặt trời.
Không biết viết đến khi nào thì hết mực? Em định làm gì nếu yêu hết anh? Kẻ không biết thế nào thì mới hết nổi mình. Mất chứ không phải biến mất. Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế.
Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Họ không hiểu biết nhiều về phương pháp giải tỏa. Sản phẩm của sự thiếu cập nhật tri thức chính là sức ì của bộ não.
Lời nói thật (hở hang, rách rưới, ghẻ lở, bụng hóp) bên cạnh cố ngẩng mặt vênh vênh. Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác.
Rỗng bên ngoài và rỗng cả bên trong. Lần đầu cảm thấy rõ rệt mình bất lực khi muốn giữ danh dự trong thế giới này khi lâu nay để nó cuốn đi. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.