Nhưng cứ thử viết xem, biết đâu làm được cái gì đó. Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Nó còn có vô số uẩn ức và những cái khác.
Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Con nghe lời bác nào.
Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Những người chọn cách sống độc lập, thanh bạch muốn dung hòa được hoang mang giữa nguyền rủa và tha thứ sẽ thường phải chạy trốn. Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.
Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng. Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.
Ôi, cuộc đời của bác tôi. Đoán rằng nó bên dưới tầng một vì nghe có vẻ xa xôi. Mọi người không tin tôi, mọi người phải chịu thôi.
Tua nhanh thôi, mệt rồi. Và đưa đến những sự cởi mở có cân nhắc khác. Tôi cất tờ giấy vào cặp.
Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Hôm nay là thứ 2, chị út đã đỡ khá nhiều, bác trông vẫn khỏe dù mấy đêm đều ở lại viện trông chị, sáng lại về bán hàng. Bằng cách chung sống với nó và tìm cách diễn đạt nó.
Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía. Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo.
Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Bác trai thì có hội cựu chiến binh và những bài tập tự chăm sóc sức khoẻ của mình. Rồi về tủ để đồ mặc đồ.
Và từ đó, có cả những sự so sánh nghiêm túc. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi. Rằng bạn trẻ dại, ích kỷ không hiểu nổi tấm lòng trời bể của người thân.