Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Mẹ bảo: Chả khiêm tốn tí nào. Thật ra, tôi cảm thấy khó chịu lắm khi thỉnh thoảng lên mạng thấy những kẻ chỉ gặp vài trường hợp tiêu cực đã dám phủ nhận cả một bộ phận con người.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Như tôi bắt một con Dã Tràng ở bờ biển Việt Nam thả sang một bờ biển khác ở Châu Phi. Không hẳn là sợ mất cho bạn.
Và tôi và xung quanh sẽ thôi cảm giác về em nữa. Nhưng không hiểu một điều là tuổi trẻ không thích nhiều lời. Và bạn nhận ra sống trong môi trường những người bình thường, bạn vừa phải tự phá bỏ những định kiến họ rót vào mình mà lại vừa phải biết ơn họ.
Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Hoặc tôi chuyển lớp. Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.
Giữa đầm lầy thông tin. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi. Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ.
Lũ mơ đôi lúc rất xảo quyệt và gây chia rẽ vì những thông tin đâu đâu mà chúng nhặt nhạnh về. Chỉ còn dòng máu là hoang dã. Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Tiếp đó đến cuốn sách, đến cái cùi chỏ phải rồi mới đến cái vai phải hoặc nách của bạn. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Chả biết đường nào mà lần.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Vừa phải khao khát một ngày họ cũng phá bỏ chúng để chung sống trong một tầm nhận thức khách quan và lành mạnh hơn.
Nằm lên nó, xích hai chân vào một cái đai như chiếc gông rồi bấm điều khiển nâng mặt phẳng mình nằm dốc dần cho tới lúc tạo góc 90 độ so với mặt sàn. Người đời có kẻ ngấm ngầm bảo bác ranh ma, xảo quyệt. Đã lâu rồi, em không nồng nàn như thực tại.
Tôi không để ý lắm đến chuyện lên xuống. Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.